Lễ Vu Lan năm nay, tôi  	lại trở về nhà, với người mẹ tảo tần sớm hôm vất vả nơi miền quê nghèo khó.  	Nhớ dáng mẹ gầy, nhớ đôi mắt mẹ với ánh nhìn trìu mến luôn động viên an ủi  	khi tôi buồn, nhớ vòng tay mẹ luôn dang rộng ôm đứa con thân yêu vào lòng  	mỗi lúc tôi vấp ngã trên đường đời.
Chợt nghe đâu đó giai  	điệu bài hát “Coming home” của Stratovarius. Trong lòng bỗng thắt lại một  	nỗi day dứt và nhớ thương vời vợi của đứa con xa nhà. Chỉ còn một âm thanh  	quen thuộc đến kì lạ, bật lên từ tiếng đàn buồn. Tiếng guitar âm vang nhẹ  	nhàng, da diết. Không ai nghĩ rằng một ban nhạc Rock mang đậm phong cách  	Power Metal như Stratovarius lại có thể để lại một bản nhạc giàu giai điệu  	đến thế!
“I wake up in the morning 
So far away from home
Trying to make it through the day
Many miles are between us
I"m sending my love
From this pay phone”
Giọng vocal cất lên nhè  	nhẹ như một hơi thở, tiếng thì thầm nhỏ và sắc lạnh như một lưỡi dao khiến  	người ta rùng mình. Tưởng như đang có một sợi dây trải dài kết nối tâm hồn  	con người ở những nơi sâu thẳm nhất. Tôi có cảm giác như mình đang hiện hữu  	trong chính ca từ của bài hát. Sau một đêm dài thức dậy, chợt thấy mình thật  	lẻ loi đơn độc. Nhưng những kí ức về gia đình thì luôn được thắp sáng bằng  	một ngọn lửa vô hình.
Tiếp đó là sự bùng nổ của tiếng trống, Timo - vẫn  	với cái giọng vocal trong vắt ngân lên cao vút:
“Through the storms we"ve wandered, many mountains we have climbed
But all the bad times are behind.
The road is free – I’m coming home…”
Mỗi lời ca, mỗi nốt nhạc, mỗi rung động lướt trên dây đàn tựa như một  	nét chấm phá tạo nên một bức tranh ấn tượng với tông màu đậm nhạt. Đó là  	hình ảnh một người con đang cố nhấc những bước chân dài mệt mỏi. Phía sau  	lưng là khoảng tối u ám của những bóng đen đang lấn dần không gian và thời  	gian. Nhưng điều kì lạ là hình ảnh con người bé nhỏ ấy lại được bởi một ý  	chí lớn lao, một niềm tin mãnh liệt không gì vùi dập nổi:
“Without you I am like a ship without it"s sails, calling the wind to  	save me.
I"d climb the highest mountain,
I"d cross the seven seas just to see your smile again...”
Trong bức tranh ấy có tình yêu và nổi nhớ hòa lẫn với nhau, tạo thành những  	nét vẽ và gam màu cho bức tranh: có thuyền, có gió, có đại dương xanh và cả  	những ngọn núi cao hùng vỹ. Và ở đằng sau tất cả, nơi chứa đựng niềm tin hi  	vọng là một nụ cười đưa con người ta về bến cuối, về với căn nhà và chốn yêu  	thương.
“All the trust that was built along the years is coming back to stay I  	know.
Just look ahead the road is free
I’m coming home.
With every step I"m closer to home, when I"m back you won"t be alone.
Soon I"ll see the familiar door before my eyes and you.”
Hành trình cuối cùng của mỗi người vẫn là con đường về nhà! Trở về với chốn  	yêu thương để được bình yên, để không còn thấy cô đơn mỗi sáng thức dậy, mỗi  	khi đêm về. Có cảm giác như con người nhỏ bé ấy đang mỉm cười bởi chỉ ngay  	trước mắt kia, thật gần, thận gần, đã là ngôi nhà, là mái ấm thân yêu của  	mình rồi.
Ca khúc có một sự hoà  	quyện đến kỳ lạ: dường như Timo Tolkky sáng tác ra bản nhạc này là để dành  	cho chất giọng của Kotipelto và ngón đàn của Jens. Chất Opera và Power Metal  	không làm cho bài hát khiên cưỡng theo những tiết tấu chung của Rock. Dẫu có  	nhiều người cho rằng Coming home đi lạc quỹ đạo chung của Power Metal thì  	tôi vẫn thấy đây là một ca khúc không chỉ hay mà còn đẹp về cả giai điệu và  	ngôn từ.
“Coming home” sẽ  	mãi là bài ca nâng bước mỗi người trở về với gia đình yêu thương của mình  	trên đường đời nhiều gian nan….